Người mẹ bình thường của tôi

Ngày đăng: 22/10/2017

Ngày cập nhật: 24/10/2017

Ngày đăng: 22/10/2017

Ngày cập nhật: 24/10/2017

Tác giả: Phạm Hoa

Mẹ tôi là một người phụ nữ bình thường, mẹ không xinh cũng không giàu có về vật chất nhưng mẹ là người có trái tim ấm áp nhất và yêu thương tôi vô điều kiện. Có lẽ mẹ tôi không nói được những điều hoa văn, mĩ miều nhưng mẹ lại luôn thể hiện tình yêu qua từng hành động của mình.

Lúc trước, vì sinh tôi mà mẹ tôi đã bị mắc bệnh. Có nhiều khi tôi cảm thấy rất buồn vì tôi nghĩ tại mình mà mẹ bị bệnh và mong rằng mình không được sinh ra nhưng dồng thời tôi cũng cảm nhận được mẹ yêu tôi như thế nào khi mẹ quyết định sinh tôi ra mặc dù biết có thể mình sẽ bị bệnh. Mẹ tôi không quá giàu nhưng mẹ luôn mua cho tôi những thứ tôi thích dù giá của nó không rẻ, mẹ luôn là người chăm sóc tôi mỗi khi tôi ốm, luôn là người chăm lo mỗi bữa ăn giấc ngủ của tôi. Có những hôm mẹ tôi đi làm về dù rất mệt nhưng vẫn xuống nhà nấu cơm, rồi làm việc nhà mà mẹ không hề than vãn.

Khi quyết định để tôi lên Hòa Lạc học, tôi thấy mẹ tôi rất chần chừ và không hề muốn cho tôi lên trường học, có lẽ mẹ không muốn xa tôi. Ngày nhập học, mẹ chuẩn bị cho tôi từng thứ một từ thứ to đến thứ nhỏ nhất như: bàn chải đánh răng, khăn mặt… Qua lời kể của bố tôi, trong suốt một tuần đầu tiên tôi ở trường mẹ tôi rất nhớ tôi, thậm chí có lần mẹ đã khóc vì nhớ tôi, vì lo lắng cho cuộc sống ở trường của tôi. Còn tôi thì lại ngược lại, tôi vẫn vui chơi như bình thường mà không hề suy nghĩ quá nhiều về gia đình, bây giờ nghĩ lại tôi không hiểu sao mình lại vô tâm như vậy. Cuối tuần đó, mẹ hỏi tôi rất nhiều về việc hòa nhập với các bạn ra sao, mọi việc như nào,… nhưng tôi thì lại không hiểu rằng mẹ đang lo lắng cho mình nên tôi đã có thái độ không vui và trả lời bằng giọng điệu có chút khó chịu. Có lẽ lúc đó mẹ rất buồn?

thpt-fpt-me-trong-tam-tri-con-9

Những ký ức tuổi thơ. Ảnh: Triển lãm “Mẹ trong tâm trí con”.

Mẹ yêu thương và quan tâm tôi như thế mà có nhiều khi tôi đã làm mẹ buồn. Có vài lần tôi đã khiến mẹ khóc nhưng lại không xin lỗi vì tôi luôn nghĩ đó không phải lỗi của mình, và nhiều lúc tôi cãi lại mẹ dù mình sai, dù biết rằng mẹ mắng mình cũng chỉ vì muốn tốt cho mình. Có những lần mẹ nói với tôi rằng xuống nhà mẹ chỉ cách nấu ăn nhưng tôi lại luôn khất lần khất lượt vì tôi không muốn nên tôi chưa từng được cùng mẹ nấu một bữa cơm. Rồi nhiều lần mẹ giặt quần áo cho tôi nhưng tôi lại rất ít khi giặt quần áo cho mẹ, hay nhiều lần tôi không giúp mẹ làm việc nhà mặc dù biết rằng mẹ đi làm về sẽ rất mệt. Đôi khi trở trời mẹ tôi bị nhức chân nhưng tôi lại vô tâm không để ý, có vài lần mẹ ốm nhưng tôi cũng không để tâm, thậm chí ngay cả những điều nhỏ nhặt và đơn giản nhất về mẹ như mẹ tôi thích màu gì, mẹ tôi thích ăn món gì tôi cũng không biết. Tôi ước gì mình không làm mẹ buồn, ước gì không cãi lại mẹ, ước gì tôi đủ quan tâm để nhận ra rằng mẹ mình đang già đi, ở khóe mắt đã có nếp nhăn và tay mẹ cũng không mịn màng như trước nữa. Nhưng dù thế nào thì tay mẹ vẫn luôn ấm áp như khi tôi còn bé và luôn nắm chặt bàn tay tôi, ánh mắt mẹ vẫn sẽ luôn dịu dàng dành cho tôi.

Tôi chưa từng nói với mẹ rằng mẹ tuyệt vời như thế nào và diễn tả tình yêu của tôi dành cho mẹ. Có lẽ tình yêu của tôi dành cho mẹ không thể so sánh với tình yêu mà mẹ đã dành cho tôi nhưng tôi vẫn muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều, con cảm ơn mẹ vì mẹ đã sinh con ra, đã mang lại những điều tốt đẹp nhất, đã cho con tình yêu tuyệt vời nhất mà chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được, cảm ơn mẹ đã yêu thương con  mà không đòi bất cứ thứ gì từ con cả. Và con cũng xin lỗi mẹ vì tất cả mọi điều con đã làm sai, con xin lỗi vì con đã luôn vô tâm. Con sẽ học nấu ăn từ mẹ và chia sẻ việc nhà với mẹ để mẹ con mình hiểu nhau hơn”. Mẹ sẽ luôn luôn trong trái tim tôi,sẽ luôn là ngọn lửa ấm áp của tôi.

Mọi người hãy quan tâm mẹ mình hơn một chút đủ để cảm nhận được mẹ mình đã già đi như thế nào, mẹ đã yêu thương và chăm sóc mình ra sao, hay đơn giản chỉ là cùng mẹ nấu một bữa cơm, cùng làm việc nhà với mẹ, hãy cầm bàn tay mẹ để cảm nhận sự ấm áp từ mẹ, hãy yêu mẹ mình nhiều hơn một chút bạn nhé để sau này ta sẽ không phải hối hận khi nghĩ lại.

Tác giả: Đặng Mai Thu – 10A11

 

Tin cùng chuyên mục